Lịch sử bí mật của Vĩnh Xuân – THE SECRET HISTORY OF WING CHUN
“Người thương vong đầu tiên khi chiến tranh đến là sự thật.” – Hiram Johnson
English verion after VietNamese
Mặc dù trái đất tự thân nó không nhỏ đi, nhưng trong thời đại công nghệ thông tin (thông qua các phương tiện truyền thông như Email và Internet) việc giao tiếp giữa con người trên trái đất ngày càng trở nên dễ dàng hơn. Do đó, hiện nay việc che giấu thông tin hay các nghiên cứu, hoặc đưa ra một quan điểm mang tính áp đặt trở nên khó khăn hơn. Sẽ có những huyền thoại không còn chỗ đứng. Thông tin liên quan đến nguồn gốc môn Vĩnh Xuân là một trong số các huyền thoại đó.
Nói một cách đơn giản, sự thật ở đây là: Câu chuyện về Ngũ Mai sư thái và Nghiêm Vĩnh Xuân – những người sáng lập nên hệ thống Vĩnh Xuân – chỉ là câu chuyện huyền thoại. Những thông tin chính xác từ Internet đã trở thành nguồn ánh sáng soi tỏ câu chuyện của Ngũ Mai và Nghiêm Vĩnh Xuân chỉ đơn thuần là một cách che giấu sự thật về nguồn gốc của hệ thống và danh tính của các nghĩa quân quân phản Thanh phục Minh thực sự phát triển nó.
Sau gần 400 năm, có những bằng chứng chắc chắn chỉ ra sự thật về nguồn gốc và quá trình phát triển của Vĩnh Xuân. Câu hỏi ở đây là: thế giới võ thuật đã sẵn sàng lắng nghe điều này chưa?
Chắc chắn rằng các thông tin sắp được tiết lộ sẽ làm nhiều người giật mình. Đó là do các thế hệ võ sư Vĩnh Xuân trên toàn thế giới đã rất ngây thơ truyền lại cho nhau một câu chuyên lịch sử lãng mạn của hệ phái Vĩnh Xuân và điều này không hoàn toàn do lỗi của họ. Họ đã và đang kể cho nhau nghe những câu chuyện gần như cổ tích.
Nhìn lại các truyền thuyết truyên thống từ góc nhìn lịch sử sẽ đọc được khá nhiều điều thú vị. Mặc dù, không thể thú vị bằng các câu chuyện bắt đầu bằng câu “ Truyền thuyết kể rằng…”
Bí mật trong bóng tối của Thiếu Lâm Tự
Với những thông tin lịch sử còn lưu lại, Vĩnh Xuân đã được phát triển khoảng 400 năm trước trong một giai đoạn bất ổn của Trung Quốc. Người Mãn Châu (nhà Thanh) đã cai trị Trung Quốc từ 1644 đến 1911. Với 10% dân số (người Thanh) cai trị hơn 90% dân số (người Hán). Để duy trì quyền kiểm soát người Hán, người Thanh đã cai trị bằng nắm đấm sắt. Sự hung hăng và áp bức là nền tảng của triều đại lúc đó, người Hán đã bị cấm sử dụng vũ khí hoặc đào tạo võ thuật. Vì vậy, để lật đổ những kẻ đàn áp của họ, các bậc võ sư đã phải âm thâm hoạt động phát triển phong trào khởi nghĩa.
Phong trào khởi nghĩa phát triển nhanh chóng ở những tu viện Phật giáo, nơi duy nhất không bị người Thanh kiểm soát chặt chẽ do họ tôn trọng văn hóa của đạo Phật. Các tu viện như chùa Thiếu Lâm là nơi lý tưởng cho các nghĩa quân che giấu bản thân – họ chỉ đơn giản cạo đầu và khoác áo choàng nâu như các đệ tử khác trong chùa. Ban ngày các nghĩa quân sẽ làm các công việc vặt ở quanh chùa. Ban đêm, họ tập trung nhau lại để thống nhất kế hoạch lật đổ nhà Thanh.
Có một số ý kiến cho rằng, các tu viện như chùa Thiếu Lâm sẽ không cho phép các lực lượng chính trị ẩn náu. Họ nhấn mạnh rằng giáo lý Phật giáo sẽ ngăn cản sự ủng hộ của các tu viện này đối với các nghĩa quân và các hội nhóm bí mật. Thực tế lịch sử hoàn toàn không phải như vậy. Các nhà lãnh đạo tôn giáo trong suốt lịch sử, ở cả phương Tây lẫn thế giới phương Đông, đã ảnh hưởng đến chính trị và các chính phủ từ giai đoạn ban đầu. Các nhà thờ luôn nuôi dưỡng các nạn nhân chính trị bị áp bức bởi chính quyền. Trong trường hợp Trung Quốc, trước khi bị nhà Thanh cai trị khoảng 400 năm, các tu viện đã từng giúp đỡ nghĩa quân chống lại nhà cầm quyền. Theo nghiên cứu của Bảo tàng Vĩnh Xuân, Chu Nguyên Chương, người đã lãnh đạo cuộc nổi dậy của Trung Quốc chống lại Mông Cổ và thành lập triều đại nhà Minh là một tu sĩ Phật giáo.
Khi gặp mặt, các nghĩa quân đã quy ước một dấu hiệu bằng tay bí mật để nhận ra nhau, dấu hiệu này đã trở thành động tác chào của Vĩnh Xuân. Động tác chào này mang ý nghĩa nói về nguồn gốc Thiếu Lâm của môn phái – tay trái mở ra tượng trưng cho Thanh Long, tay phải nắm đấm tượng trưng cho Bạch Hổ, hai hình quyền đặc trưng của võ công Thiếu Lâm.
Tuy nhiên trong nhánh Vĩnh Xuân Hồng Hoa Nghĩa (Hung Fa Yi), thứ tự hai tay đảo ngược lại, tay trái là nắm đấm và tay phải mở lòng bàn tay. Động tác chào này vẫn giữ được ý nghĩa nói về nguồn gốc Thiếu Lâm nhưng nó ẩn chứa một nội dung bí mật. Tay nắm đấm biểu thị chữ Nhật (Mặt trời), tay mở biểu thị chữ Nguyệt (Mặt trăng).Hai chữ này ghép với nhau tạo thành chữ Minh. Đây là tên của triêu đại trước đã bị lật đổ bởi người Mãn Châu lập nên triều đại nhà Thanh. Ở thời kì này, khi một môn sinh Vĩnh Xuân hay một thành viên hội kín chào bạn bằng một tay nắm và một tay mở, điều đó có ý nghĩa “ Lật đổ nhà Thanh, khôi phục nhà Minh”.
Cuối những năm 1600 triều đình nhà Thanh trở nên lo lắng về các hoạt động nổi loạn có dính dáng đến chùa Thiếu Lâm và sự phát triển liên tục của họ về nghệ thuật chiến đấu. Do đó, họ đã phái các điệp viên (nhiều người trong số họ là lãnh đạo quân đội Thanh triêu) xâm nhập vào các hội kín cũng như chùa Thiếu Lâm để tìm hiểu các hệ thống quyền thuật truyền thống của miền Nam Trung Quốc đang được dạy bí mật trong các chùa và bang hội kín. Các võ sư kung-fu của nghĩa quân đã nhận ra điều này, họ đã phải nghiên cứu để phát triển một hệ thống quyền thuật mới nhằm hai mục đích: thứ nhất, nó phải được học nhanh chóng và hiệu quả, và thứ hai, nó phải có hiệu quả khủng khiếp đối với các hệ thống chiến đấu hiện có mà các tướng nhà Thanh đang học và dạy lại cho những người lính của họ. Vĩnh Xuân được sinh ra trong hoàn cảnh đó.
Khi hệ thống gián điệp của nhà Thanh bị đổ vỡ, họ đã quyết định loại bỏ mối đe dọa lan rộng hoạt động của phiến quân bằng cách đơn giản là tiêu diệt các nhà sư Thiếu Lâm. Cuối cùng, chùa Nam Thiếu Lâm đã bị đốt cháy và phá hủy.
Nghiên cứu chuyên sâu được thực hiện bởi Bảo tàng Ving Tsun đã chỉ ra một thế hệ những võ sư kế cận sau khi chùa Nam Thiếu Lâm bị đốt cháy. Một trong những người kế cận này có tên Trương Ngũ (có tài liệu gọi là Than Thủ Ngũ). Ông là một người cho đến nay đã được chứng minh có lịch sử tồn tại. Sau khi thành lập Hồng Hoa Hội (tiền thân của Hồng Thuyền) và đào tạo Vĩnh Xuân cho các hội bí mật, Trương Ngũ đã lẩn trốn và biến mất để thoát khỏi cuộc đàn áp của nhà Thanh. Trong quá trình lẩn trốn, Trương Ngũ được che giấu bởi những người họ hàng xa, trong một gia tộc giàu có họ Trần làm kinh doanh tại Phúc Kiến. Thông qua các việc làm gián tiếp, họ đã giúp đỡ Trương Ngũ trốn tránh sự truy đuổi của triều đình nhà Thanh. Ở với gia đình họ Trần hơn một thập kỷ, Trương Ngũ đã dạy cho họ nghệ thuật chiến đấu của Vĩnh Xuân Hồng Hoa Nghĩa. Hệ thống quyền thuật này được gia đình bảo tồn trong bốn thế hệ trước khi nó được dạy cho người ngoài. Các thành viên trực tiếp của gia tộc họ Trần không bao giờ liên quan trực tiếp đến các tổ chức bí mật, nên tài liệu về họ không có trong lịch sử Vĩnh Xuân. Thế hệ cuối cùng của gia tộc họ Trần học được Vĩnh Xuân quyền là một người cháu họ xa, một nhà lãnh đạo bang hội bí mật cấp cao có tên Hồng Cân Bưu (Hung Gan Biu). Trong các tài liệu lưu trữ của nhà Thanh cũng như nghiên cứu lịch sử về các bang hội bí mật của Trung Quốc, một người có tên là Cân Bưu đã được ghi nhận là người lãnh đạo của Thiên Địa Hội. Ông ta bị chính quyền nhà Thanh bắt và xử tử. Do các tên tương tự xuất hiện trong các nguồn tài liệu khác nhau trong cùng một khung thời gian, có nhiều tranh luận về việc liệu Hồng Cân Bưu của Hồng Hoa Hội và Thiên Địa Hội có phải là cùng một người hay không. Theo các thành viên của Vĩnh Xuân Hồng Hoa Nghĩa, Hồng Cân Bưu là thủ lĩnh thế hệ thứ 4 của tộc Vĩnh Xuân Hồng Hoa Nghĩa và hậu duệ Vĩnh Xuân của ông đã bảo tồn hệ thống cho đến thế hệ thứ 8 và thế hệ thứ 9 cho đến ngày hôm nay.Đây là câu chuyện về thế hệ thứ tư của Vĩnh Xuân quyền, sự thật lịch sử này đã chia tay huyền thoại về nguồn gốc của Vĩnh Xuân.
Huyền thoại về Ngũ Mai Sư Thái và Nghiêm Vĩnh Xuân nhằm để bảo vệ danh tính của những người sáng tạo ra hệ thống Vĩnh Xuân, một màn khói được ném lên dưới dạng một câu chuyện – câu chuyện về Ngũ Mai Sư Thái và Nghiêm Vĩnh Xuân.
Truyền thuyết kể rằng trong số những người sống sót sau vụ thảm sát Thiếu Lâm có một nữ tu Phật giáo tên Ngũ Mai. Ngũ Mai được cho là người duy nhất sáng tạo ra một môn võ với hệ thống kĩ thuật được sắp xếp hợp lý, có tính thực tiễn cao và hiệu quả. Sau đó, Ngũ Mai đã truyền kiến thức của mình cho đệ tử đã chọn, một cô gái trẻ tên là Nghiêm Vĩnh Xuân. Khi Nghiêm Vĩnh Xuân dạy lại hệ thống này cho những người khác, nó được gọi là Vĩnh Xuân. Câu chuyện được lan truyền rông rãi và ngày nay nhiều phiên bản của nó tồn tại trên khắp thế giới.
Tuy nhiên, có ba điểm cân nhắc quan trọng liên quan đến câu chuyện về Ngũ Mai Sư Thái. Thứ nhất, ngoài truyền thuyết, không có bằng chứng nào khác thự sự tồn tại cho thấy Ngũ Mai có tư cách là một đại sư võ thuật hoặc là người sáng lập một hệ thống kungfu – không có hồ sơ, không có tài liệu lịch sử – hoàn toàn không có gì. Thứ hai, việc một nữ tu sống trong chùa là hoàn toàn bị cấm, đừng nói đến việc đào tạo võ thuật bên trong một môi trường tu viện biệt lập như chùa Thiếu Lâm. Thứ ba, và có lẽ là quan trọng nhất, sau khi thoát khỏi một tình huống sinh tử trong tư cách một người khởi nghĩa chống lại triều đinh, Ngũ Mai sẽ không thể dạy một hệ thống chiến đấu cấp cao cho một cô gái địa phương không có liên hệ với phong trào khởi nghĩa. Vào thời điểm đó trong lịch sử Trung Quốc, triều đại nhà Thanh đã nghĩ ra một hình thức trừng phạt đặc biệt dành cho những kẻ phản bội và nghĩa quân. Một khi đã bị bắt, những người chống lại triều đinh sẽ bị xử tử. Sau đó, các quan chức nhà Thanh sẽ săn lùng các thành viên của gia đình người đó và xử tử tất cả gia tộc người đó đến 9 thế hệ. Dạy cho Nghiêm Vĩnh Xuân một môn võ sẽ trực tiếp khiến cuộc sống của cô và gia đình gặp nguy hiểm.
Liên quan đến yếu tố Nghiêm Vĩnh Xuân một của huyền thoại, hãy xem xét một lần nữa sự liên quan của các tổ chức xã hội bí mật. “Nghiêm”có thể được dịch thành “cấm” hoặc “bí mật” hoạt động có ý thức. Việc sử dụng thuật ngữ mùa Xuân tượng trưng cho sự tái sinh của nhà Minh, là triều đại sau khi tái lập sẽ kéo dài mãi mãi. Sau khi ngôi chùa Nam Thiếu Lâm và Vĩnh Xuân Đường của nó bị phá hủy, những người sống sót đã thay đổi từ Vĩnh thành Vịnh (ca tụng, ca ngợi) . Thuật ngữ “ca ngợi” đề cập đến thực tế là các nhà lãnh đạo khởi nghĩa đã phải truyền bá về cuộc cách mạng sau khi căn cứ của họ bị phá hủy. Do đó, Nghiêm Vĩnh Xuân thực sự là một mật danh, nghĩa là bảo vệ nghệ thuật bí mật của Vĩnh Xuân Đường.
Nếu bây giờ chúng ta biết rằng sự phá hủy của chùa Nam Thiếu Lâm đã xảy ra nhưng câu chuyện về Ngũ Mai chỉ là một truyền thuyết không có thật, thì câu hỏi đặt ra ở đây là: những người sáng lập thực sự của hệ thống Vĩnh Xuân là ai?
Thâm nhập Hồng Thuyền
Chúng tôi được biết rằng nhiều (không phải năm huyền thoại) nhà sư và lãnh đạo quân khởi nghĩa đã thoát khỏi các vụ thảm sát của nhà Thanh. Để nâng cao tính bảo mật của hệ thống, các tài liệu lịch sử của môn phái chỉ được truyền trực tiếp từ sư phụ đến các học trò. Các tiền bối Vĩnh Xuân đã kể về hai nhà sư/nghĩa quân Thiếu Lâm sống sót sau các cuộc đột kích vào ngôi chùa và có công duy trì cho sự tồn tại của hệ thống quyền thuật Vĩnh Xuân. Một trong số đó là Đại sư Thiếu Lâm đời thứ 22, Yat Chum Đại Sư từ chùa Thiếu Lâm Bắc. Người kia là một giáo đầu huấn luyện võ thuật cho nghĩa quân ở chùa Nam Thiếu Lâm tên là Trương Ngũ. Sau khi chạy trốn khỏi những kẻ truy lùng, Trương Ngũ đã thành lập Hồng Hoa Hội, là cội nguồn của đoàn ca kịch nổi tiếng Hồng Thuyền.
Theo dòng lịch sử, chúng ta biết rằng hoạt động của phong trào phản Thanh phục Minh phát triển mạnh trong Đoàn ca kịch Hồng Thuyền. Hoạt động trong Hồng Thuyền giúp các nghệ sĩ có thể âm thầm tập luyện võ thuật và nâng cao thể lực, phát triển tổ chức bí mật của họ để lật đổ triều đại nhà Thanh. Các thuyền cũng là những nơi tôn nghiêm lý tưởng để lẩn trốn triều đình, những người biểu diễn mặc trang phục phức tạp và trang điểm sân khấu, đây chính là những màn cải trang tuyệt vời nhưng tự nhiên và hợp lý. Ngoài ra, những nghệ sỹ của Hồng Thuyền chỉ được biết đến bởi nghệ danh của họ, điều này giúp cho việc che giấu danh tính bí mật của họ.
Khi Trương Ngũ thành lập Đoàn ca kịch Hồng Thuyền, ông được biết đến với cái tên Than Thủ Ngũ – cái tên không chỉ là một nghệ danh mà còn ngầm chỉ ra một công phu Vĩnh Xuân quyền mà ông đã đạt tới đỉnh cao: Than Thủ.
Một sự thật quan trọng cần lưu ý là để tránh sự dòm ngó của nhà Thanh và các điệp viên của họ, danh tính thực sự của các nhà lãnh đạo, các thành viên và bản chất thực sự của các hoạt động của các tổ chức kháng chiến chỉ được biết đến trong nội bộ. Kiến thức thực sự về Vĩnh Xuân cũng chỉ được truyền từ một bậc thầy tới các môn đồ đáng tin cậy, được chọn lọc kĩ càng, điều này giúp bảo vệ tính nguyên bản và nguồn gốc của hệ thống.
Kết luận
Với sự phát triển của nhiều dòng nhánh khác nhau qua nhiều thế kỷ (hơn 10 dòng được biết đến), Vĩnh Xuân có thể được xem đơn giản là một tên chung cho một phong cách có rất nhiều dòng nhánh – không khác gì “KARATE” là một thuật ngữ chung để mô tả các nhánh của một hệ phái võ Nhật Bản khác nhau. Bài viết này chỉ tập trung vào việc làm sáng tỏ nguồn gốc của Vĩnh Xuân. Để lập phả hệ về sự phát triển của các dòng nhánh Vĩnh Xuân khác nhau sẽ đòi hỏi việc nghiên cứu hoàn chỉnh hơn. Một phân tích lịch sử và chính trị đầy đủ về nguồn gốc và sự phát triển của Vĩnh Xuân hiện đang được Bảo tàng Ving Tsun biên soạn.
Giả thuyết cho rằng Trương Ngũ mới thực sự là người thừa kế nghệ thuật chiến đấu từ chùa Nam Thiếu Lâm và phát triển các kĩ thuật chiến đấu này thành một hệ thống huấn luyện chiến đấu hoàn chỉnh cho nghĩa quân chắc chắn có sức nặng lịch sử hơn là truyền thuyết về một cô gái trẻ. Nó đại diện cho một lời giải thích hợp lý hơn nhiều về nguồn gốc của Vĩnh Xuân, xem xét Vĩnh Xuân quyền ở khía cạnh hoàn chỉnh của nghệ thuật và hiệu quả chiến đấu. Nó cũng tương đồng với bối cảnh lịch sử của thời gian trước khi xuất hiện đoàn ca kịch Hồng Thuyền. Tuy nhiên, giống như với các nghiên cứu lịch sử khác, một giả thuyết có thể tạo động lực lớn để nghiên cứu sâu hơn. Nói tóm lại, nghiên cứu sâu hơn dựa trên cấu trúc và môi trường nghiên cứu lịch sử sẽ giúp chúng ta gần gũi hơn với thực tế. Xin cảm ơn các nhân viên và nhà nghiên cứu của Bảo tàng Ving Tsun đã chuyển tìm kiếm của chúng tôi vào lĩnh vực nghiên cứu khoa học và giúp chúng tôi tới một điểm khởi đầu khác cho nghiên cứu nghiêm túc.
Thần thoại thường được tạo ra để đơn giản hóa một cái gì đó hoặc để ngụy trang bản chất thực sự của chủ đề để làm cho nó trở nên hấp dẫn hơn với tâm trí. Do đó, đôi khi mọi người muốn tin vào những huyền thoại bất chấp bằng chứng khoa học hoặc lịch sử. Một tiểu thuyết có thể an ủi hơn sự thật; một câu chuyện cổ tích dễ đi vào lòng người hơn một chuyên luận. Truyền thuyết về Ngũ Mai Sư Thái và Nghiêm Vĩnh Xuân là một câu chuyện tuyệt vời. Chỉ có điều nó không có thật.
Trong ánh sáng của việc được kể một câu chuyện trong nhiều thế kỷ, sẽ rất khó để một số người chấp nhận sự thật trong vài phút, vài giờ hoặc thậm chí vài tháng. Nhưng nghiên cứu võ thuật (và đặc biệt là Vĩnh Xuân) là một cuộc tìm kiếm liên tục cho sự thật – sự thật cá nhân, sự thật xã hội, sự thật tâm linh và – vâng – sự thật lịch sử.
Tôi tin rằng bạn đã tận hưởng sự giác ngộ của bạn về nguồn gốc thực sự của Vĩnh Xuân.
Benny Meng – Alfredo Delbrocco
(Bài dịch của Lê Anh Quân từ bản tiếng Anh tại https://www.wingchunnews.ca/the-secret-history-of-wing-chun/)
THE SECRET HISTORY OF WING CHUN
By: Benny Meng and Alfredo Delbrocco
“The first casualty when war comes is truth.” – Hiram Johnson
Preface
Although the world itself has not gotten smaller, life in the Information Technology Age (via the media of email and Internet) has made contact and communication with people around the globe easier. Consequently, it is now harder for information and research to be constrained or concealed, or for only one perspective to be put forward. Most importantly, it means that certain myths will not be perpetuated. Information pointing to the historical origins of Wing Chun kung fu is one of them.
Put simply, the harsh truth is this: the myth of the Buddhist nun, Ng Mui and her disciple Yim Wing Chun, the supposed founders of the Wing Chun system, is just that – a myth. As the internet has brought information more readily to us, it has come to light that the story of Ng Mui and Yim Wing Chun was merely a way to conceal the truth about the system’s origins and the identities of the political rebels who truly developed it.
After almost 400 years, mounting evidence is pointing to the truth of Wing Chun’s creation and evolution. The question is: is the kung fu world ready for it?
There is no doubt that the information about to be disclosed will ruffle feathers to say the least. This is mainly because many Wing Chun instructors throughout the world are naively, and through no fault of their own, imparting a romanticized, fantastical history of the Wing Chun system. They are telling and retelling a story that is little more than a fairytale.
A view of the traditional legends with an eye on history reads as an even more fascinating point of view. And no less deserving of the term `legendary’…
Secrets in the Shadows of Shaolin
As near as history can testify, Wing Chun was developed around 400 years ago in a time of civil unrest. Between 1644 to 1911, the Manchurians ruled China, where 10% of the population (the Manchus) ruled over 90% of the population (the Hons). To maintain control over the Hons, the Manchus ruled with an iron fist. Aggression and oppression were the cornerstones of the Dynasty and the Hons were banned from using weapons or training in the martial arts. Thus, in order to overthrow their oppressors, rebel activity was instigated by martial arts masters in hiding.
Rebel activity developed rapidly in the Buddhist monasteries, which were largely left alone by the Manchus out of respect for the Buddhist culture and religion. These Shaolin/Siu Lam sanctuaries were ideal places for renegades to conceal themselves – they simply shaved their heads and donned the monastic robes of the disciples of the temple. During the day, the rebels would earn their keep by doing chores around the temple. At night, they would gather to formulate their plans to overthrow the Manchus.
There are some that maintain that Shaolin/Siu Lam sanctuaries possessed no political leanings. They further emphasize that the Buddhist teachings of these monasteries would have prevented their support for rebels and secret societies. Such a position is emotional at best with no grounding in historical fact. Religious leaders throughout history, in both the Western as well as the Eastern world, have influenced politics and government since the beginning of time. Churches have forever harbored political victims sought by authorities believed to be oppressive. In the case China, serious precedent for such behavior on the part of the monasteries had already been set 400 years earlier. As verified by Ving Tsun Museum research, Jyu Yuhn Jeung, the man who led the Chinese revolt against the Mongol and established the Ming Dynasty was himself a Buddhist monk.
Upon meeting, the revolutionaries identified themselves to each other with a secret hand-signal that would come to be the formal greeting or courtesy of Wing Chun. In fact, the traditional greeting or courtesy common to many of today’s kung fu styles has two meanings. The first meaning recognizes the style’s Shaolin origins – the left hand symbolizing the union of the Green Dragon (the left hand) and the White Tiger (the right hand), the fighting animals of the Shaolin monks.
In the Hung Fa Yi (Red Flower Righteous) Lineage of Wing Chun, however, the hands are reversed: the left hand forms a fist and the right hand is open palm. It still retains its significance to Shaolin but it also refers to the secret society. In this context, the fist represents Yat (the Sun) and the palm represents Yuet (the Moon). Combined, these two characters mean “Bright” which reads and sounds like “Ming.” This is the name of the previous Dynasty – the one overthrown by the Manchurians who formed the “Ching” Dynasty in its place. Hence, during the time of rebellion, when a Wing Chun practitioner or secret society member saluted with a fist and open palm pushed toward you, they were saying “Return the Ming, overturn the Ching.” Obviously, this was not a sentiment shared by the Manchus.
Late in the 1600’s, the Manchurians became concerned about the Siu Lam Temples’ rebellious activities and their continual development of the fighting arts. Therefore, they sent spies (many of them Manchu military leaders) to infiltrate the rebels and learn the traditional Southern fist systems as taught secretly in the Temples. The rebel kung-fu masters, realizing this, clandestinely developed a new system that was two-fold in purpose: firstly, it had to be learned quickly and efficiently, and secondly, it had to be devastatingly effective against the existing fighting systems that the Manchus were learning and teaching to their soldiers. Thus, Wing Chun was born.
Their spy rings compromised, the Manchus decided to eliminate the threat of spreading rebel activity by simply exterminating the Siu Lam monks. Eventually, the Southern Siu Lam Temple was burned and destroyed.
Extensive research conducted by the Ving Tsun Museum points to a generation of inheritors following the Southern temple’s burning. Among them was a gentleman named Cheung Ng (referred to as Tan Sao Ng in other texts). Of this generation of inheritors, Cheung Ng is one to date that has proven to have historically existed. After establishing the Beautiful Flower Society Association (the precursor to the Red Opera and the public name for the Red Flower Society) and providing Wing Chun training to the secret societies, Cheung Ng went into hiding, disappearing from the public eye to escape Qing Dynasty persecution.
He was hidden by distant relatives, a Fuk Gin business family named Chahn. The Chahn Sih Sai Ga (Chan family) were well established and wealthy. Through indirect action they were willing to help Cheung Ng. Staying with the family for over a decade, Cheung Ng taught the family the art of Hung Fa Yi Wing Chun. It was preserved by the family for four generations before it was taught to outsiders. The direct members of the Chahn family were never directly involved with the secret societies themselves, resulting in a low profile in Praise Spring Boxing history. The last generation of the Chahn family to learn the art was a distant nephew, a high level secret society leader, Huhng Gan Biu. In Qing archives as well as historical research into Chinese secret societies, a person by the name of Chahn Biu was recorded as the leader of the Heaven and Earth Society. He was caught and executed by the Qing authorities. Due to similar names appearing in difference sources at around the same timeframe, there is much debate as to whether the Opera’s Biu and the Heaven and Earth Society’s Biu were the same person. According to members of the Hung Fa Yi Wing Chun clan, Huhng Gan Biu was the 4th generation leader of the Hung Fa Yi Wing Chun clan and his Wing Chun descendants have preserved the system through to the 8th generation and 9th generation students in today’s modern era.
It was at the fourth generation that history and truth parted ways and the myth of Wing Chun’s origins was created.
The Myth of Ng Mui and The Truth About Yim Wing Chun To protect the identities of the creators and the perpetuators of the Wing Chun system, a smokescreen was thrown up in the form of a story – the story of Ng Mui and Yim Wing Chun.
The legend was told that among the survivors of the Shaolin/Siu Lam massacres was a Buddhist nun named Ng Mui. Ng Mui was believed to have been the sole custodian of a streamlined, highly practical and effective martial arts developed within the temples. In turn, Ng Mui is said to have passed her knowledge onto her chosen disciple, a young girl named Yim Wing Chun. As Yim Wing Chun taught the system to others, it became known as Wing Chun. The story spread and today many versions of it exist around the world.
However, there are three important considerations to make when regarding the story of Ng Mui. Firstly, outside of the legend, there is no other evidence that Ng Mui – in her capacity as a kung-fu grandmaster or founder of a kung-fu system actually existed – no records, no historical documents – nothing. Secondly, it would have been forbidden for a nun to live in, let alone train within, a celibate monastic environment like the Siu Lam /Shaolin Temples. Thirdly, and perhaps the most important, after escaping from a life and death situation as a revolutionary, it does not make sense that Ng Mui would teach an advanced level fighting system to a local girl with romantic problems and no connection to the revolution. At that time in Chinese history, the Qing dynasty had devised a special form of punishment for traitors and rebels. After being made to confess his or her crimes, the guilty party was executed. Afterwards, Qing officials would hunt down members of the guilty party’s family down to nine generations and execute them as traitors as well. Teaching Yim Wing Chun a martial arts would directly put her life at risk.
With regards to the Yim Wing Chun element of the legend, consider once more the relevance of secret rebel societies. `Yim’ can be translated to mean `prohibit’ or `secret.’ The term `Wing Chun’ referred to a geographic location – the Siu Lam Wing Chun Tong (Always Spring Hall), where the rebels perhaps practiced martial arts and orchestrated their seditious activities. The use of the term Spring symbolized the rebirth of the Ming Dynasty and Always referred to the reestablished dynasty lasting forever. After the destruction of the Southern Shaolin temple and its Wing Chun Tong, the survivors changed the character of Wing from Always to Praise. The term Praise referred to the fact that the revolutionaries had to spread the word about the revolution after the destruction of their base. Thus, `Yim Wing Chun’ was actually a codename, meaning (protect) the secret art of the Wing Chun Hall.
If we now know that the destruction of the Siu Lam/Shaolin Temples occurred but that the story of Ng Mui was a diversion, the question remains: who were the real custodians of the Wing Chun system?
Enter the Hung Suen
We do know that many (not the legendary five) monks and rebel leaders escaped the Manchurian massacres and that, to aid the secrecy of the system, historical material was passed directly from teacher to student. Thus, the elders told of two Siu Lam monks/rebels who survived the temple raids and were able to keep their Wing Chun system alive. One of these was a monk, a 22nd generation Siu Lam Grandmaster, Yat Chum Dai Si from the Northern Shaolin temple. The other was a rebel training under him in the Southern Temple, named Cheung Ng. Fleeing the Manchurian persecutors, Cheung Ng founded the Kihng Fa Wui Gun (Beautiful Flower Society), the roots of the (in)famous Hung Suen (Red Boat) Opera Troupe.
Historically, we know that rebel activity flourished in the Red Boat Opera Troupe. The Red Boats allowed talented stage performers, accomplished in kung-fu and gymnastics, to form their own secret societies to overthrow the Manchu Dynasty. The Troupes provided the ideal sanctuary for fleeing rebels as the performers wore elaborate costumes and stage make-up, providing excellent but natural/plausible disguises for them. Additionally, the performers adopted and were known by their `stage-names’, further cloaking their secret identities.
When Cheung Ng founded the Opera Troupe he became known as Tan Sao Ng – not only a stage-name but also a sly nod to his skillful deployment of the Wing Chun deflection/striking technique, Tan Sao.
An important fact to note is that so suspicious of the Manchus and their spies were these secret societies, that the true identities of the leaders, members and real nature of their activities were known only to an inner-circle within the society. Thus, genuine knowledge of kung-fu was passed only from a master to select, trusted disciples, thus protecting the purity and origins of the system.
In conclusion
With the development of many different lineages of Wing Chun over the centuries (over 10 are known to date), Wing Chun could simply be seen as a generic name for a style with so many lineages – no different to `karate’ being a generic term to describe the various Japanese arts – varying and similar. However, this article has focussed on shedding light on the origins of Wing Chun. Indeed, to chart the development of the various lineages would require an entire book more complete than anything currently written. A complete historical and political analysis of Wing Chun’s origins and development is currently being compiled in book form by the Ving Tsun Museum and should be available through major publication sources within the next twelve months.
A hypothesis that Cheung Ng was indeed the inheritor of the art from Southern Temple and the guiding force behind its employment as a complete combat training system for rebels certainly has more historical weight behind it than the legend of a young girl. It represents a much more plausible explanation of Wing Chun’s roots considering the completeness of the art in terms of total combat effectiveness. It also gels with the historical background of the times preceding the Red Boat Opera travels. However, as with all historical study, one hypothesis can give great impetus to further in depth study giving rise to even more revelations. In short, more study grounded in the proper structure and atmosphere of true historical research will get us even closer to reality. Hats off to the Ving Tsun Museum staff and researchers for moving our search into the realm of scientific investigation and giving us another starting point for serious research!
Myths are often created to simplify something or to disguise the true nature of the subject to make it more palatable to the mind. Consequently, sometimes people want to believe the myths despite scientific or historical evidence to the contrary. A fiction can be more comforting than the truth; a fairytale easier to grasp than a treatise. The legend of Ng Mui and Yim Wing Chun is a great story. It just isn’t true.
In light of being told one story for centuries, it will be difficult for some to accept the truth in minutes, hours or even months. But studying the martial arts (and Wing Chun in particular) is a continual quest for truth – personal truth, social truth, spiritual truth and – yes – historical truth.
I trust you have enjoyed your enlightenment on the true origins of Wing Chun.
An internationally published author, Sifu Benny Meng is the founder and Curator of the Ving Tsun Museum in Dayton, OH, USA. A practitioner of Wing Chun for over 30 years, Sifu Meng has come into contact with most of the major families in Wing Chun. More information is available on the Ving Tsun Museum at http://www.vtmuseum.org or by mail at 5715 Brandt Pike, Dayton, OH 45424, phone/fax (937) 236-6485.
ONE THOUGHT ON “LỊCH SỬ BÍ MẬT CỦA VĨNH XUÂN – THE SECRET HISTORY OF WING CHUN”