Lloyd Blankfein đã vươn lên đứng đầu thế giới tài chính Mỹ khốc liệt nhất thế giới bằng những tính cách rất riêng của mình.
Trong vai trò nhân viên tự doanh của J. Aron, Blankfein chỉ ra việc khiến khách hàng nổi giận không nằm trong mục tiêu “tham lam trong dài hạn” của Goldman Sachs.
Năm 1984, Kurl Winkelman, trưởng bộ phận khách hàng và chiến lược đầu tư của Goldman Sachs đã giao cho Blankfein quản lý 6 nhân viên tự doanh ngoại hối và sau đó quản lý luôn bộ phận này.
Robert Rubin, đồng chủ tịch Goldman Sachs và sau này làm Bộ trưởng Tài chính Mỹ, đã phản đối quyết định của Winkelman: “Ông đã sai rồi. Không nên làm như vậy. Tôi chưa bao giờ thấy nhân viên tự doanh chịu trách nhiệm các mảng khác trong công ty. Ông có chắc đã phân tích tốt tình hình?”
Winkelman không thay đổi quyết định của mình. Blankfein cho biết ông thật sự tôn trọng Winkelman: “Ông ấy đã rất ủng hộ tôi và tôi thực sự đánh giá cao con người ông ấy.”
Sự nghiệp của Blankfein từ giai đoạn này “cất cánh”. Ông dường như có giác quan thứ 6 về việc khi nào nên chấp nhận rủi ro và khi nào nên cẩn trọng. Ông nói với Fortune: “Người tự doanh tốt nhất không đưa ra quyết định đúng nhiều hơn quyết định sai. Họ đơn giản thích ứng tốt.”
Chính Blankfein có khả năng thích ứng tốt, không phải chỉ trong công ty con J. Aron mà còn trong việc ông biết cần làm điều gì để đứng đầu một công ty có mô hình hoạt động phức hợp như Goldman Sachs.
Ông Jacob Goldfield, người từng làm việc với Blankfein, cho biết: “Ông chấp nhận rủi ro dù ông biết ông có thể để mất đi sự tín nhiệm. Có thể ông biết ngay cả nếu mất tiền, ông vẫn được người ta tin tưởng bởi sự tín nhiệm về khả năng luôn đúng không quá quan trọng đến như vậy. Việc một người tự doanh học được điều gì khi anh ta thua lỗ quan trọng hơn nhiều, ông chỉ ra cho người ta thấy dù ông thắng hay thua, ông đang học được cái gì.”
Năm 1988, cùng với Bob Steel và một số lãnh đạo tiềm năng của Goldman Sachs bao gồm John Thornton và John Thain, nhà đầu tư tỷ phú J. Christopher Flowers, chuyên gia quản lý quỹ Frank Brosens và Gary Gensler (hiện làm chủ tịch Ủy ban giao dịch hàng hóa tương lai CFTC), Blankfein nằm trong nhóm 36 người đàn ông (không có bất kỳ một phụ nữ nào) được bầu làm quản lý cao cấp.
Blankfein đôi khi rất hiếu chiến. Goldfield kể lại: “Ông có thừa năng lượng cho các cuộc đối đầu và ông đã làm rất tốt.” Có khi Blankfein cho nhân viên thân tín của mình tham gia vào các cuộc cạnh tranh chứ không trực tiếp ra mặt, điều này có thể khiến người khác không mấy vui vẻ và bị coi như hành xử hèn nhát.
Goldfield nhận xét Blankfein được trời phú cho khả năng hài hước và tự tôn cao, 2 tính cách thường không thấy ở các CEO thành công nhất phố Wall. Khi ai đó nói về khả năng Blankfein có thể sẽ chết sớm, như bố mẹ ông, ông lập tức than phiền rằng ông sẽ không thể thấy được kết quả của thí nghiệm nuôi con của mình.
Blankfein quyết định phát triển cả sự nghiệp và cải thiện sức khỏe. Ông giảm cân theo chế độ ăn kiêng Atkins. Ông ăn mặc giống một nhân viên ngân hàng hơn một kẻ nổi loạn. Và khi vợ động viên, ông cố gắng bỏ thuốc lá. Ông nói: “Hẳn mọi chuyện đã thật tồi tệ nếu tôi không dừng lại và người đã giúp tôi chính là Laura.”
Năm 1994, khi Winkelman rời Goldman để sang làm quản lý cao cấp tại công ty khác, Blankfein đã được đưa lên vị trí quản lý J.Aron. Năm 1995, ông đã mắng nhiếc các cộng sự của mình bởi họ quá nhát gan. Ông đã thể hiện rõ thái độ bằng cách rời khỏi phòng họp nơi các cộng sự đang bàn về thương vụ nhiều triệu USD đặt cược vào khả năng đồng USD tăng giá so với đồng yên. Quan điểm của ông sau đó chuẩn xác, Blankfein kiếm được tiền và giành được sự tin tưởng của đồng nghiệp về một chuyên gia đầu tư biết mạo hiểm một cách thận trọng.
Năm 1997, Goldman bổ nhiệm Blankfein quản lý công ty J.Aron và bộ phận kinh doanh thu nhập cố định của Goldman Sachs có tên FICC. Ông điều hành bộ phận này từ văn phòng tại London vào năm 1998 và năm 1999.
Goldman trở thành công ty đại chúng vào năm 1999 và nội bộ trở nên căng thẳng đến nỗi nhiều đối thủ tiềm năng của Blankfein rời công ty. Nguyên nhân cơ bản ở chỗ Blankfein chịu trách nhiệm cỗ máy kiếm tiền của Goldman và đưa công ty lên nhiều đỉnh cao mới cũng như sự nghiệp của ông phát triển bùng nổ.
Chính Blankfein không thể nhớ nổi từ lúc nào sự nghiệp của ông lên tầm cao mới.
Ông cho biết bí quyết thành công của ông tại Goldman Sách đơn giản nằm ở khả năng thích nghi với tình hình, hoàn cảnh mới và người mới thế nhưng theo cách thức giao tiếp mới. Ông nói: “Tôi tin vào khả năng xét đoán tình hình và con người, tôi cố gắng hiểu họ, hiểu cái họ đang nói và tình hình ra sao. Tôi không bao giờ chịu áp lực quá lớn từ những lời thuyết phục về cái tôi đang nghĩ. Tôi có thể cởi mở với ý kiến của người khác. Tôi nghĩ cái gì đã đúng với cả một thế hệ thì nó xảy ra cũng không thể ngẫu nhiên. Tuy nhiên tình hình đã đổi khác, cái gì đúng trong quá khứ có thể sai trong hiện tại và bạn phải thay đổi nó. Tôi không coi người khác là ngốc ngếch.”
Ông có tài kiếm tiền cực giỏi. Ông tài giỏi và lấy lợi nhuận làm mục tiêu cũng giống như phần lớn người tồn tại trên phố Wall nói chung và Goldman nói riêng. Tất nhiên giới lãnh đạo cao cấp nhất của Goldman Sachs không thể không chú ý đến tính cách trên của ông. Ông không muốn quá đặt nặng mục tiêu vào việc kiếm tiền dù nhiều người trong công ty cho rằng ông quá quan tâm đến lương thưởng và muốn kiếm càng nhiều càng tốt do ám ảnh bởi tuổi thơ khốn khó.
Ông đã có cuộc sống khấm khá. Năm 2008, ông chi 26 triệu USD mua căn hộ kép đối diện với Công viên Trung tâm. Ông mua căn hộ mới trước khi bán căn hộ cũ 5 phòng ngủ tại địa chỉ 941 Park Avenue. Căn hộ này cuối cùng được bán vào tháng 8/2010 với giá 12,15 triệu USD. Ông còn dành 41 triệu USD mua căn nhà 13 phòng ngủ tại Southampton.
Thế nhưng khi thông tin về các vụ mua nhà của ông đến tai giới truyền thông, công chúng lại có dịp soi mói. Ông và gia đình quyết định không bán căn nhà của họ tại Sagaponack, trước đó đã được rao bán vào năm 2007 với giá chưa đầy 14 triệu USD.
Dư luận lại chĩa “mũi dùi” vào gia đình ông vào mùa hè năm 2009, ông đã phải yêu cầu các nhân viên Goldman Sachs tránh mua sắm các khoản lớn. Khi ấy, vợ ông và vợ một chuyên gia điều hành cao cấp khác tại Goldman đã bị New York Post coi như kẻ gián đoạn và gây quá nhiều sự ồn ào tại sự kiện mua sắm ở Hampstons.
Đến thời điểm này, ban lãnh đạo của Blankfein, đặc biệt ông Paulson (sau này làm Bộ trưởng Tài chính Mỹ thời cựu Tổng thống Bush), đã quá ấn tượng với tính bền bỉ, tham vọng và khả năng điều hành công việc kinh doanh của Blankfein.
Một quản lý cấp cao của Goldman Sachs kể: “Hank Paulson băn khoăn về việc Thornton hay Thain, đồng chủ tịch của Goldman trước Blankfein sẽ chịu trách nhiệm cho hoạt động kinh doanh và thể hiện rằng họ có thể làm được việc, thế nhưng trong lúc đó Lloyd đã cho thấy sự sẵn sàng đảm nhận công việc.”
Paulson và Blankfein trở thành nhóm làm việc hiệu quả. Paulson đi khắp thế giới kết thân với khách hàng còn Blankfein đảm nhiệm thêm hoạt động quản lý công ty. Năm này qua năm khác, công ty kiếm thêm được hàng tỷ USD lợi nhuận.
Cựu Bộ trưởng Tài chính Mỹ khi đến gặp Blankfein đã quá ấn tượng: “Khi tôi đến gặp ông, người tôi thực sự ngưỡng mộ, chính là cách ông ăn, ngủ, uống với công việc kinh doanh và thị trường.”
Ông ấy yêu công việc của mình. Ông phản ứng nhanh nhạy và cực kỳ thông minh. Thế nhưng xã hội còn quá nhiều các anh chàng thông minh, thậm chí cực thông minh nhưng không tốt, kéo người khác vào rắc rối hoặc không thể đưa ra xét đoán tốt. Lloyd khác biệt bởi ở con người ông chẳng có chút tự phụ nào.
Ông nhận thức rõ về yếu điểm của mình và muốn làm tốt hơn. Khi nhìn vào một số người và chứng kiến con đường họ đi trong khoảng từ 15 đến khoảng 20 năm và đạt đến cấp cao nhất định, thành công của họ nhiều hơn, nhưng yếu điểm cũng bộc lộ rõ ràng hơn. Lãnh đạo tốt cần khả năng nhận ra yếu điểm cả họ và khả năng tự phát triển. Paulson nhìn thấy tất cả các đức tính trên ở Lloyds.
CafeF
Trong vai trò nhân viên tự doanh của J. Aron, Blankfein chỉ ra việc khiến khách hàng nổi giận không nằm trong mục tiêu “tham lam trong dài hạn” của Goldman Sachs.
Năm 1984, Kurl Winkelman, trưởng bộ phận khách hàng và chiến lược đầu tư của Goldman Sachs đã giao cho Blankfein quản lý 6 nhân viên tự doanh ngoại hối và sau đó quản lý luôn bộ phận này.
Robert Rubin, đồng chủ tịch Goldman Sachs và sau này làm Bộ trưởng Tài chính Mỹ, đã phản đối quyết định của Winkelman: “Ông đã sai rồi. Không nên làm như vậy. Tôi chưa bao giờ thấy nhân viên tự doanh chịu trách nhiệm các mảng khác trong công ty. Ông có chắc đã phân tích tốt tình hình?”
Winkelman không thay đổi quyết định của mình. Blankfein cho biết ông thật sự tôn trọng Winkelman: “Ông ấy đã rất ủng hộ tôi và tôi thực sự đánh giá cao con người ông ấy.”
Sự nghiệp của Blankfein từ giai đoạn này “cất cánh”. Ông dường như có giác quan thứ 6 về việc khi nào nên chấp nhận rủi ro và khi nào nên cẩn trọng. Ông nói với Fortune: “Người tự doanh tốt nhất không đưa ra quyết định đúng nhiều hơn quyết định sai. Họ đơn giản thích ứng tốt.”
Chính Blankfein có khả năng thích ứng tốt, không phải chỉ trong công ty con J. Aron mà còn trong việc ông biết cần làm điều gì để đứng đầu một công ty có mô hình hoạt động phức hợp như Goldman Sachs.
Ông Jacob Goldfield, người từng làm việc với Blankfein, cho biết: “Ông chấp nhận rủi ro dù ông biết ông có thể để mất đi sự tín nhiệm. Có thể ông biết ngay cả nếu mất tiền, ông vẫn được người ta tin tưởng bởi sự tín nhiệm về khả năng luôn đúng không quá quan trọng đến như vậy. Việc một người tự doanh học được điều gì khi anh ta thua lỗ quan trọng hơn nhiều, ông chỉ ra cho người ta thấy dù ông thắng hay thua, ông đang học được cái gì.”
Năm 1988, cùng với Bob Steel và một số lãnh đạo tiềm năng của Goldman Sachs bao gồm John Thornton và John Thain, nhà đầu tư tỷ phú J. Christopher Flowers, chuyên gia quản lý quỹ Frank Brosens và Gary Gensler (hiện làm chủ tịch Ủy ban giao dịch hàng hóa tương lai CFTC), Blankfein nằm trong nhóm 36 người đàn ông (không có bất kỳ một phụ nữ nào) được bầu làm quản lý cao cấp.
Blankfein đôi khi rất hiếu chiến. Goldfield kể lại: “Ông có thừa năng lượng cho các cuộc đối đầu và ông đã làm rất tốt.” Có khi Blankfein cho nhân viên thân tín của mình tham gia vào các cuộc cạnh tranh chứ không trực tiếp ra mặt, điều này có thể khiến người khác không mấy vui vẻ và bị coi như hành xử hèn nhát.
Goldfield nhận xét Blankfein được trời phú cho khả năng hài hước và tự tôn cao, 2 tính cách thường không thấy ở các CEO thành công nhất phố Wall. Khi ai đó nói về khả năng Blankfein có thể sẽ chết sớm, như bố mẹ ông, ông lập tức than phiền rằng ông sẽ không thể thấy được kết quả của thí nghiệm nuôi con của mình.
Blankfein quyết định phát triển cả sự nghiệp và cải thiện sức khỏe. Ông giảm cân theo chế độ ăn kiêng Atkins. Ông ăn mặc giống một nhân viên ngân hàng hơn một kẻ nổi loạn. Và khi vợ động viên, ông cố gắng bỏ thuốc lá. Ông nói: “Hẳn mọi chuyện đã thật tồi tệ nếu tôi không dừng lại và người đã giúp tôi chính là Laura.”
Năm 1994, khi Winkelman rời Goldman để sang làm quản lý cao cấp tại công ty khác, Blankfein đã được đưa lên vị trí quản lý J.Aron. Năm 1995, ông đã mắng nhiếc các cộng sự của mình bởi họ quá nhát gan. Ông đã thể hiện rõ thái độ bằng cách rời khỏi phòng họp nơi các cộng sự đang bàn về thương vụ nhiều triệu USD đặt cược vào khả năng đồng USD tăng giá so với đồng yên. Quan điểm của ông sau đó chuẩn xác, Blankfein kiếm được tiền và giành được sự tin tưởng của đồng nghiệp về một chuyên gia đầu tư biết mạo hiểm một cách thận trọng.
Năm 1997, Goldman bổ nhiệm Blankfein quản lý công ty J.Aron và bộ phận kinh doanh thu nhập cố định của Goldman Sachs có tên FICC. Ông điều hành bộ phận này từ văn phòng tại London vào năm 1998 và năm 1999.
Goldman trở thành công ty đại chúng vào năm 1999 và nội bộ trở nên căng thẳng đến nỗi nhiều đối thủ tiềm năng của Blankfein rời công ty. Nguyên nhân cơ bản ở chỗ Blankfein chịu trách nhiệm cỗ máy kiếm tiền của Goldman và đưa công ty lên nhiều đỉnh cao mới cũng như sự nghiệp của ông phát triển bùng nổ.
Chính Blankfein không thể nhớ nổi từ lúc nào sự nghiệp của ông lên tầm cao mới.
Ông cho biết bí quyết thành công của ông tại Goldman Sách đơn giản nằm ở khả năng thích nghi với tình hình, hoàn cảnh mới và người mới thế nhưng theo cách thức giao tiếp mới. Ông nói: “Tôi tin vào khả năng xét đoán tình hình và con người, tôi cố gắng hiểu họ, hiểu cái họ đang nói và tình hình ra sao. Tôi không bao giờ chịu áp lực quá lớn từ những lời thuyết phục về cái tôi đang nghĩ. Tôi có thể cởi mở với ý kiến của người khác. Tôi nghĩ cái gì đã đúng với cả một thế hệ thì nó xảy ra cũng không thể ngẫu nhiên. Tuy nhiên tình hình đã đổi khác, cái gì đúng trong quá khứ có thể sai trong hiện tại và bạn phải thay đổi nó. Tôi không coi người khác là ngốc ngếch.”
Ông có tài kiếm tiền cực giỏi. Ông tài giỏi và lấy lợi nhuận làm mục tiêu cũng giống như phần lớn người tồn tại trên phố Wall nói chung và Goldman nói riêng. Tất nhiên giới lãnh đạo cao cấp nhất của Goldman Sachs không thể không chú ý đến tính cách trên của ông. Ông không muốn quá đặt nặng mục tiêu vào việc kiếm tiền dù nhiều người trong công ty cho rằng ông quá quan tâm đến lương thưởng và muốn kiếm càng nhiều càng tốt do ám ảnh bởi tuổi thơ khốn khó.
Ông đã có cuộc sống khấm khá. Năm 2008, ông chi 26 triệu USD mua căn hộ kép đối diện với Công viên Trung tâm. Ông mua căn hộ mới trước khi bán căn hộ cũ 5 phòng ngủ tại địa chỉ 941 Park Avenue. Căn hộ này cuối cùng được bán vào tháng 8/2010 với giá 12,15 triệu USD. Ông còn dành 41 triệu USD mua căn nhà 13 phòng ngủ tại Southampton.
Thế nhưng khi thông tin về các vụ mua nhà của ông đến tai giới truyền thông, công chúng lại có dịp soi mói. Ông và gia đình quyết định không bán căn nhà của họ tại Sagaponack, trước đó đã được rao bán vào năm 2007 với giá chưa đầy 14 triệu USD.
Dư luận lại chĩa “mũi dùi” vào gia đình ông vào mùa hè năm 2009, ông đã phải yêu cầu các nhân viên Goldman Sachs tránh mua sắm các khoản lớn. Khi ấy, vợ ông và vợ một chuyên gia điều hành cao cấp khác tại Goldman đã bị New York Post coi như kẻ gián đoạn và gây quá nhiều sự ồn ào tại sự kiện mua sắm ở Hampstons.
Đến thời điểm này, ban lãnh đạo của Blankfein, đặc biệt ông Paulson (sau này làm Bộ trưởng Tài chính Mỹ thời cựu Tổng thống Bush), đã quá ấn tượng với tính bền bỉ, tham vọng và khả năng điều hành công việc kinh doanh của Blankfein.
Một quản lý cấp cao của Goldman Sachs kể: “Hank Paulson băn khoăn về việc Thornton hay Thain, đồng chủ tịch của Goldman trước Blankfein sẽ chịu trách nhiệm cho hoạt động kinh doanh và thể hiện rằng họ có thể làm được việc, thế nhưng trong lúc đó Lloyd đã cho thấy sự sẵn sàng đảm nhận công việc.”
Paulson và Blankfein trở thành nhóm làm việc hiệu quả. Paulson đi khắp thế giới kết thân với khách hàng còn Blankfein đảm nhiệm thêm hoạt động quản lý công ty. Năm này qua năm khác, công ty kiếm thêm được hàng tỷ USD lợi nhuận.
Cựu Bộ trưởng Tài chính Mỹ khi đến gặp Blankfein đã quá ấn tượng: “Khi tôi đến gặp ông, người tôi thực sự ngưỡng mộ, chính là cách ông ăn, ngủ, uống với công việc kinh doanh và thị trường.”
Ông ấy yêu công việc của mình. Ông phản ứng nhanh nhạy và cực kỳ thông minh. Thế nhưng xã hội còn quá nhiều các anh chàng thông minh, thậm chí cực thông minh nhưng không tốt, kéo người khác vào rắc rối hoặc không thể đưa ra xét đoán tốt. Lloyd khác biệt bởi ở con người ông chẳng có chút tự phụ nào.
Ông nhận thức rõ về yếu điểm của mình và muốn làm tốt hơn. Khi nhìn vào một số người và chứng kiến con đường họ đi trong khoảng từ 15 đến khoảng 20 năm và đạt đến cấp cao nhất định, thành công của họ nhiều hơn, nhưng yếu điểm cũng bộc lộ rõ ràng hơn. Lãnh đạo tốt cần khả năng nhận ra yếu điểm cả họ và khả năng tự phát triển. Paulson nhìn thấy tất cả các đức tính trên ở Lloyds.
CafeF
No comments:
Post a Comment
Thank for your comments