GENERAL POSTS, POETRY-STORY, WOMAN

Tớ có một bà chị, chị ấy 35 tuổi, cưới chồng được 7 năm, hồi chưa kết hôn, chị có công việc ổn định, chị là sales manager của 1 chuỗi siêu thị lớn nhất nhì Việt Nam. Hồi đó chị đánh đông dẹp bắc, ở công ty chị khè ra lửa, lời chị nói, lệnh chị quyết thì đừng hòng lệch 1 ly.
Chị là kiểu phụ nữ tự cường, hiện đại, chị chính là hình mẫu lý tưởng trong mắt những cô gái trẻ lúc ấy.
Vào 1 ngày đẹp trời chị nộp đơn thôi việc, mọi người đều bất ngờ. Chị bảo mình chuẩn bị kết hôn, chị muốn ở nhà để có thời gian chăm sóc gia đình nhỏ của chị. Mọi người nghĩ chị tìm được miếng bánh nào ngon hơn rồi nên đang viện cớ để rời đi.
Hai tháng sau chị gửi thiệp mời, lúc này mọi người lại bàn tán họ bảo chắc chồng sắp cưới của chị là đại gia nên chị không cần đi làm nữa. Họ đoán già đoán non mãi cho đến ngày nhìn thấy chị trong bộ váy cưới bước vào lễ đường. Tất nhiên chú rể chẳng phải đại gia nào cả.
Sau đám cưới chị ở nhà thật, vùi đầu vào bếp núc, rảnh rảnh lại tỉa cây cắm bông, chị trở lên hướng nội và lười ra ngoài, bạn bè hẹn gặp thì chị mời tới nhà, ăn món chị nấu uống nước chị pha. Bạn bè thấy vậy thì tặc lưỡi, rõ ràng khác xa với cô gái trước kia họ biết. Họ bảo vì anh mà chị thay đổi, là chị bị ép, vì chẳng ai tin rằng chị sẽ muốn 1 cuộc đời như vậy.
Tớ đem chuyện này kể lại với chị, chị cười bảo coi bộ trong mắt mọi người anh xấu tính dữ hén.
VÀ HÔM ĐÓ CŨNG LÀ NGÀY TỚ NHẬN RA Ý NGHĨA THỰC SỰ CỦA VIỆC TỰ YÊU LẤY BẢN THÂN LÀ GÌ.
Chị bảo với tớ, bây giờ mà mang chị ra ngoài đi làm với chị là 1 cực hình, hãy để yên chị chăm sóc gia đình nhỏ của chị, hãy để yên chị chăm sóc người đàn ông của chị.
Chị kể rằng bản thân chưa bao giờ mong muốn trở thành 1 cô gái mạnh mẽ hay cường ngạnh, thứ chị thực sự muốn là một cuộc sống nhẹ nhàng như hiện tại. Chị thích việc dậy sớm chuẩn bị đồ ăn sáng cho chồng, xếp bữa trưa vào túi cho anh mang đi làm, chị cũng thích cảm giác mỗi chiều mở hộp cơm ra là thấy anh đã ăn sạch sẽ phần ăn chị chuẩn bị.
• Chị thích làm bánh hơn làm báo cáo, thích dành hàng giờ liền chăm vườn nhổ cỏ hơn là phải vùi đầu vào dealine.
• Thay vì đi công tác chị thích đi chợ, thay vì tính lời lỗ của dự án thì chị thích tính thu chi của gia đình nhỏ này hơn.
• Và quan trọng là bản năng chăm sóc người khác của chị rất mạnh vậy nên hãy để yên chị chăm sóc anh.
“Đừng bắt chị đi làm”
Lúc trước chị có thể vì đó và việc phải làm, còn bây giờ chị có anh rồi, anh thay chị chịu đựng những áp lực đó, thay chị gồng mình lên với cả thế giới ngoài kia.
Anh để chị sống một cuộc đời chị muốn. Vậy cớ gì chị phải cố chấp bôn ba.
Nghe chị kể tớ như được vén tấm màng trước mắt, chị chẳng bị ai ép, chị đang sống cuộc đời chị muốn, nó có khác thường, có kì lạ, có không giống như xu hướng của xã hội hiện nay thì đó cũng chính là cuộc đời chị muốn. Là điều chị thực sự muốn.
Có những cô gái luôn muốn phát triển sự nghiệp, muốn bình đẳng với đàn ông, vậy thì cũng sẽ có những cô gái như chị, thích quẩn quanh trong bếp và thích chăm sóc người đàn ông của họ. Bản chất vẫn quy về 1 điều duy nhất là họ sống 1 cuộc đời hạnh phúc theo đúng nhu cầu của mình. Và chị ấy đã làm được. Mấy ai can đảm như chị, mấy ai đủ mạnh mẽ như chị.
“Nhưng chị không sợ ảnh sẽ vì chị quẩn quanh trong bếp, người ngợm toàn mùi đồ ăn mà chán chị sao? Chị không sợ những cám dỗ ngoài kia sẽ đưa ảnh đi mất sao? Nếu ảnh đi mất thì chị phải làm sao?”
“Ở nhà không có nghĩa sẽ lôi thôi, làm bếp không có nghĩa sẽ luôn bị ám mùi. Và yêu anh ấy không đồng nghĩa là cần phải có anh ấy mới sống được. Nếu một ngày ảnh rời đi có nghĩa là ảnh hết yêu chị rồi. Muốn giữ cũng không được. Nếu ngày đó xảy ra thì chị vẫn phải tiếp tục sống cuộc đời của chị, sẽ có thay đổi, nhưng chắc chắn không ngã, vì chị chưa bao giờ dựa vào anh ấy để tồn tại …”
Tớ bật cười sau câu nói ấy. Thực ra chị vẫn là chị, là cô gái mạnh mẽ năm ấy, vẫn rất quyết đoán và độc lập. Chỉ là bây giờ có anh, anh thay chị gánh những bộn bề… Và từ phía chị, chị để cho anh giúp chị gánh những bộn bề ấy…