Sự khéo léo của người thợ đất Bình Dương
Người thợ Bình Dương xưa có tiếng khéo tay, có đầu óc mỹ thuật, nổi danh khắp Nam kỳ lục tỉnh. Sách Gia Định Thành Thông Chí của Trịnh Hoài Đức còn lưu lại chép rằng: “ Quanh Trấn Biên, dân nhiều người khéo tay, giỏi nghề. Họ chuyên làm các lại đồ trang sức, đồ quý hiếm, khắc chạm ngà voi, sừng tê giác, vẽ trên gỗ, cưa xẻ, làm đồ gốm, lu, hũ, khạp,… lấy làm kế sinh nhai.
Sau những lớp cư dân đầu tiên an cư lập nghiệp, từ giữa thế kỷ XVIII sang đầu thế kỷ XIX, vùng đất Thủ Dầu Một xưa (Sông Bé, Bình Dương ngày nay) lần lượt hình thành các làng nghề với những lớp thợ cha truyền con nối. Làng nghề cưa xẻ, làm mộc, làm tranh tỏa đi từ Tân An (Tương An), Tương Bình Hiệp, kế tiếp dến làng gốm Lái Thiêu và sau cùng là Tân Khánh (Tân Uyên). Mỗi làng xưa kia có thế mạnh riêng, có hoa tay riêng, hình thành những lớp thợ riêng, dần sau mới hòa hợp lại về phong cách, kỹ xảo.
Thoạt đầu ở làng Tương An (Tương Bình Hiệp ngày nay), do lớp cư dân từ xứ Quảng Bình vào, giỏi nghề sơn son thiếp vàng, chuyên làm các loại tranh, tượng, tranh khắc chữ, sơn màu son, dùng vàng đỏ để cẩn vào theo kiểu cung đình xưa. Đặc tính của sơn son thiếp vàng không phổ biến rộng, chỉ dùng để tiến vua quan, treo ở cổng đình làng hoặc các nhà giàu có nên dần dần nghề sơn son thiếp vàng (theo kiểu Huế) phải chuyển hướng. Từ son son thiếp vàng, người thợ Thủ bây giờ dùng sơn ta Phú Thọ, sơn Tây thay thế chuyển các mô-típ tranh cổ điển sang dân gian cho phù hợp với người bình dân. Sẵn đất Thủ giàu có về nguồn gỗ, người thợ vẽ theo lối cách điệu, dùng sơn lót, phủ và mài bóng theo kỹ thuật riêng. Tranh sơn mài ra đời, nhưng đơn giản ở các công đoạn thực hiện. Bên cạnh đó, tiếp thu kỹ thuật của Pháp trong tạo mẫu vật dụng, người thơ xưa cưa xẻ ván, phát triển nghề làm mộc dân dụng như tủ, bàn ghế, sa lông và trang trí mỹ thuật nội thất.
Đa dạng tranh sơn mài
Tranh thờ xưa rất đơn giản. Người thợ vẽ hình hoa lá, chim muông, thường theo các tích truyện cổ như Lưỡng Long Tranh Châu, Lưu Bình Dương Lễ, Thoại Khanh Châu Tuấn. Về phong cảnh, vẽ cảnh trời mây non nước, nhà cao cửa rộng, có ghe thuyền, sông rạch, núi non, chim chóc,… Thợ Thủ đi làm thuê ở các xứ khác có khi vài ba tháng mới trở về, vừa kiếm được nhiều tiền vừa có dịp vui chơi, ngoạn cảnh,…
Hoa tay người thợ Bình Dương không chỉ có ở lớp thợ giỏi, các nghệ nhân lỗi lạc.mà còn phổ biến theo dạng cha truyền con nối, tinh xảo, kỹ xảo nghề được truyền bá rộng rãi. Nghề đúc đồng, sản xuất cốc loại lư đồng, chuông, nồi đồng từ quãng năm 1880 đến 1930 rất thịnh hành nay đã không còn, chỉ còn lại một vài dấu tích ở các xã Phú Thọ, Chánh Nghĩa (Thỏ Dầu Một). Đó là lớp thợ giỏi nghề làm vàng mã, nghề cắt dán thủ công trên giấy dùng trong các hội hè đình đám,… thêm vào đó, các nghề rèn đúc, tạo các vật dụng bằng sắt, gang, nhôm ở Bình Dương cũng có một thời phát triển. Khu vực Bình Hòa, Bình Nhâm, An Thạnh và Thuận Giao (Lái Thiêu) nổi tiếng rèn dao, rựa, mác… thợ rèn, đúc nơi đây nổi tiếng là gốc phát tích cho các lò rèn vũ khí trước và sau kháng chiến chống Pháp còn giữ truyền thống cho mãi đến năm 1954 mới thất truyền.
Bộ sưu tập gốm Lái thiêu xưa gồm: 2 đĩa trúc song Hỷ, 2 đĩa Lưỡng Long, 2 đĩa Thơ Mẫu đơn, 2 đĩa trúc viên thất hiền, kính phố
Độ đồ chè, cối đâm tiêu là sản phẩm, biểu tượng cho tài hoa người thợ Bình Dương. Tiện, chạm (điêu khắc) là nghề cố sám nhất thông qua việc sử dụng nguồn nguyên liệu gỗ có sẵn tại địa phương. Nghề điều khắc, chạm trổ tinh xảo, trang trí các đền, chùa, cụ thể như chùa Hội Khánh (Bình Dương) nhà gỗ như: nhà Đốc phủ sứ Trần Văn Đẩu, nhà Hội đồng Cần, nhà Trần Văn Tề (thị xã Thủ Dầu Một) là cả công trình nghệ thuật ghi dấu ấn văn hoa của người thợ Bình Dương. Dân dụng và mỹ thuật phổ biến hơn là lớp thợ, chạm tranh, tượng bằng gỗ dùng trang trí, sinh hoạt gia đình cũng thể hiện tay nghề không thua kém gì bất kỳ nơi nào trong nước. Cho nên ngày nay, nghề chạm trổ, điêu khắc gỗ vẫn còn là thế mạnh của Bình Dương với nhiều dạng sản phẩm vừa mang tính thủ công vừa mang tính công nghiệp. Bên cạnh đó, ở xã Phú Thọ, Bình Nhâm, An Thạnh (Lái Thiêu) nghề làm guốc, lộng guốc mỹ thuật cũng đã có truyền thống gần 100 năm, nuôi sống hàng ngàn thợ và người lao động,…
Những nét chạm trổ tinh xảo ở nhà cổ ông Trần Văn Đẩu
nổi tiếng cả nước, chưa kể lớp thợ lớp thầy ở trường Mỹ nghệ Bình Dương xưa như Trương Văn Cam, Nguyễn Văn Ba, Châu Văn Trí,… và đông đảo các lớp từng làm nổi tiếng cho xưởng sơn mài Thành Lễ hơn 30 năm về trước. Thế hệ thứ ba ngày nay, vẫn tiếp nối truyền thống và tay nghề của cha anh một cách xứng đáng ở các làng nghề, ở các cơ sở sản xuất mỹ nghệ truyền thống tại địa phương.
Sự khéo léo của người thợ Bình Dương trải qua biết bao thế hệ đã được khẳng định bằng tài năng, công sức thể hiện qua các công trình nghệ thuật tại địa phương và cả nước. Từ những làng nghề địa phương, những lớp thợ đã trưởng thành, tỏa rộng đến nhiều địa phương khác, mang nghề đi phổ biến, tạo ra sản phẩm, tác phẩm để phục vụ cho đời sống con người. Hoa tay của họ chính là tiếng nói, hình tượng nghệ thuật của một Bình Dương đầy tài năng và bản lĩnh tạo dấu ấn không bao giờ phai nhạt.
Tài liệu tham khảo:
1. Gia Định Thành Thông Chí / Trịnh Hoài Đức; Hà Nội; năm 1998, 785 trang; 28cm.
2. Làng nghề Bình Dương / Hội Văn học nghệ thuật Bình Dương; năm 2008, 222 trang; 24cm.
3. Người Bình Dương / Sơn Nam; Báo Bình Dương; số 45, trang 12.
4. Sơn mài mỹ nghệ Bình Dương / Thời báo kinh tế Việt Nam
5. Hiệp hội sơn mài – Điêu khắc Bình Dương, liên kết cùng phát triển / Khánh Vinh; báo Bình Dương.
6. Gốm sứ Lái Thiêu / Song Cần, báo Sài Gòn giải phóng, số ra ngày 22/2, trang 2.
7. Điêu khắc Nguyễn Văn Yến một bậc thầy trong làng nghề nghệ thuật tạo hình / Trường Ký; báo Bình Dương, số 256, trang 5.
8. Bản sắc văn hóa làng nghề Bình Dương / Lê Trung Vinh; báo Bình Dương, số 4, trang 10-12.
Hiền Giản
Thư viện tỉnh Bình Dương
http://sugian.vn