Showing posts with label trẻ em. Show all posts
Showing posts with label trẻ em. Show all posts

Thursday, June 30, 2022

[Tâm lý trẻ em] Học lớn cùng con

[Tâm lý trẻ em] Học lớn cùng con


Thách thức trong “nghề” làm cha mẹ của chúng ta ở thời hiện đại này là phải học cách chuẩn bị tâm thế, dự phóng vào tương lai, biết đối diện với nguy cơ, biết thừa nhận và ý thức về sự kém cỏi hay không hoàn hảo của mình và biết tự vấn đúng mực với bản thân để tìm ra lời giải đáp cho chính mình và những đứa con.

 

 Làm cha mẹ trong thời hiện đại này, ở bất kỳ quốc gia nào, cũng đều không hề dễ dàng. Mẹ cũng đi làm và bận rộn như cha. Áp lực công việc của cha mẹ, áp lực kiếm tiền song hành cùng vô số bổn phận gia đình. Cha mẹ cũng là đôi vợ chồng mà theo thời gian, sự không hiểu nhau, hết thông cảm với nhau là có thật, nhiều cặp tiếp tục ở với nhau và cãi lộn trước mặt con, hoặc ly dị nhận nuôi con một mình, hay đứa trẻ mỗi tuần ở nhà một người, hoặc lập gia đình mới và đứa con phải bước vào một môi trường sống mới… 

Những sự kiện như vậy không thể không tạo ảnh hưởng gì lên con cái; hầu hết chúng có kết quả học giảm sút, có vấn đề về sức khỏe, từ chối giao tiếp với cha mẹ, chán chường, lo âu về tương lai…

Phản hồi và trả lời từ người lớn lại thay đổi theo thời đại và văn hóa, thậm chí theo xu hướng. Lúc thì trách phạt, lúc lại cưng nựng quá mức; khi thì nói không, khi lại để các con quyết định thay; chỗ này thì cấm đoán, chỗ kia thì “thả phanh”… Vậy giáo dục và dạy con có phải là một chuỗi những mâu thuẫn chồng chéo?

“Nghề” làm cha mẹ

“Sinh con rồi mới sinh cha/Sinh cháu trong nhà rồi mới sinh ông” – câu thành ngữ này của người Việt nhìn từ phương diện tâm lý học và xã hội học hiện đại cũng vẫn rất chuẩn xác. “Nghịch lý” này nhắc nhở chúng ta rằng chính đứa con giúp chúng ta trở thành cha mẹ, đứa con “dạy” cho chúng ta trưởng thành trong vai trò cha mẹ. Nói một cách giản dị, cha mẹ cũng phải học lớn cùng con theo năm tháng.

Đời người thường trải qua nhiều cuộc khủng hoảng tâm lý: 2-3 tuổi là cuộc khủng hoảng đầu đời với những việc nhiều đứa trẻ thích nói “không” trước mọi yêu cầu, thậm chí ưa gào thét, “ăn vạ”. Cuộc khủng hoảng thứ hai, về tâm sinh lý, là ở ngưỡng tuổi thiếu niên với nhiều thay đổi từ cơ thể đến tính tình, suy nghĩ, thái độ, hành xử. Đây là cuộc khủng hoảng khá toàn diện, có thể kéo dài nhiều năm, khả năng xung đột và bùng nổ cao. Rồi tiếp tục tới khủng hoảng tuổi trung niên, khủng hoảng khi bước qua ngưỡng “già” sau 60 tuổi. Vì thế, khủng hoảng là một phần tất yếu của cuộc sống và nó giúp đánh dấu sự trưởng thành nếu chúng ta vượt qua được.

Nhưng khủng hoảng tuổi dậy thì thường là loại khủng hoảng nghiêm trọng nhất vì nó để lại dấu ấn đậm nét trong ký ức chung của một gia đình, dễ dẫn tới những đại bi kịch mà thường thấy là con cái bỏ nhà ra đi, thậm chí tự tử, phá hủy phần đời còn lại của cha mẹ. Đau lòng thay, đây là hiện tượng toàn cầu bất kể thời đại và văn hóa.

Làm cha mẹ là một hành trình thám hiểm phiêu lưu, không thiếu bất trắc. Ta gieo một hạt giống tốt, nhưng để hạt nảy mầm, thành cây, ra hoa kết trái thì phải thường xuyên chăm tưới, nhổ cỏ, xới đất, coi chừng thời tiết. Ta chăm cùng lúc 2-3 cái cây, nhưng cây thì tốt, cây thì oặt ẹo. Ta chăm chu đáo mà cây vườn nhà ta có khi lại không tươi tốt bằng cây nhà hàng xóm vốn cũng khá lơ là chuyện vun xới. Để bắt đầu hành trình này, chúng ta cần gây dựng một tình thương… lý tính, bất kể khi được làm cha mẹ, yêu thương con đã là bản năng của chúng ta. Bởi yêu, thương, chăm, dạy cũng phải có phương cách.

 

 Ôm con vào lòng

Cách đây nhiều năm, mỗi khi đến thăm mẹ chồng, lần nào tôi cũng nghe thấy căn hộ bên cạnh có tiếng hét, quát của người mẹ và tiếng gào thét hay lèo nhèo của cậu bé con 4-5 tuổi. Mẹ chồng tôi bất lực thở dài, không dám sang khuyên bảo vì sợ can thiệp vào tự do cá nhân của họ.

 Một lần thằng bé đập tường thình thịch và gào thét, người mẹ gõ cửa nhà mẹ chồng tôi xin lỗi, mẹ tôi nói: “Cháu à, không phải ngẫu nhiên mà bé luôn cáu giận dễ dàng thế, cháu nên đưa bé đến gặp bác sĩ vì đó là dấu hiệu của một bất ổn nào đó. Tuy nhiên, bác có một “kỹ thuật” đã áp dụng trong hàng chục năm làm cô giáo mầm non, khi con càng gào to thì cháu càng nên hạ trầm giọng xuống. Khi con vung tay chân muốn đánh thì cháu nhẹ nhàng ôm con vào lòng hay xoa xoa lưng con. Cháu hãy thử làm, cháu sẽ nhận ra “quyền lực” của cái ôm!”. 

Vài tháng sau đó, tôi gặp lại người mẹ trong thang máy, chị nói: “Phương pháp của bà nhà chị hay quá, rất hiệu nghiệm, giờ mẹ con tôi đỡ căng thẳng gào thét lẫn nhau, tôi đang cho cháu đi trị liệu thêm…”.

Cậu bé nay đã là một học sinh trung học thân thiện với mọi người, thỉnh thoảng giúp mẹ chồng tôi khuân đồ đi chợ về nếu thang máy hỏng. Và tôi cũng đã hiểu, rằng nhiều đứa trẻ có một nhu cầu lớn được giao tiếp bằng ngôn ngữ cơ thể. Một cái ôm chặt đáng giá như một lời động viên.

 

 Cùng lắng nghe

Một người bạn thân của tôi là mẹ của hai đứa trẻ, con gái 15 tuổi và con trai 10 tuổi. Cô chị tính tình cởi mở, đang độ tuổi thiếu niên, có khả năng quan sát và nhận xét về thế giới rộng mở hơn, nên thường chủ động kể những chuyện hằng ngày xảy ra ở lớp học, đôi khi cháu than vãn về các thầy cô hoặc ca cẩm về một đứa bạn. Chồng chị vừa nghe con kể lể vừa lướt điện thoại rồi đế vào một câu: “Ba cái chuyện con nít!”. 

Nhưng chị bạn tôi khác hẳn. Dù mệt hay bận, nếu con gái có nhu cầu giãy bày là chị ngồi xuống, lắng nghe, không ngắt lời con. Khi con hỏi “Mẹ thấy thế nào?”, chị chia sẻ quan điểm của mình, luôn mang tinh thần xây dựng, không bao giờ đưa ra nhận xét mang tính quy kết một sự việc hay phán xử một ai.

“Mình luôn là “đồng minh” của con gái! Mình cảm thấy tự tin vì đọc được tâm trạng hay biến chuyển tâm lý, suy tư của con và phần nào đoán trước được hành vi của nó – chị nói với tôi và đùa – Giờ mình chỉ cần chờ vài năm nữa, không biết chừng nó sẽ kể cho mình nghe nó yêu như thế nào trong khi mình còn chưa hỏi. Mình là bạn của con bé”.

Nhưng cậu em trai lại “kín tiếng”, trầm tính, ít chia sẻ nên người mẹ này lại có “chiến thuật” riêng. Khi thì chị khơi gợi, thủ thỉ, khi thì chị cùng chơi cờ, hay cả nhà chạy thể dục trong công viên và để cậu bé tự nhiên bộc lộ khi có thời điểm. Chị dành thời gian riêng cho từng đứa con vì mỗi đứa trẻ là một cá tính riêng. Bí quyết của chị rất giản dị: hãy dành thời gian cho nhau. Đó có thể là bữa ăn tối, mọi người cùng ngồi vào bàn, hai cha con cùng tưới cây, hai mẹ con cùng vào bếp, cả nhà cùng ngồi xem phim hoặc cùng chơi một ván cờ. Với gia đình chị, đó là những giây phút kết nối.

“Tham gia mà không can thiệp”

Một anh đồng nghiệp của tôi, việc cơ quan đã nhiều, việc nhà cũng lắm, mà vẫn “ôm đồm” thêm nhiệm vụ trưởng ban phụ huynh: “Mình nhận việc này xa gần cũng là vì con mình, để giữ liên lạc với thầy cô và hiểu con mình trong hệ sinh thái học đường của nó”. Kinh nghiệm nhiều năm trong ban phụ huynh giúp anh hiểu con ở phương diện con người xã hội. Anh không chỉ hiểu được học lực của con mà còn hiểu ứng xử, tâm lý của con với những người lớn khác và kiểm soát được giao du của con với bạn bè trang lứa. Vợ chồng anh hay cho các con mời bạn bè đến nhà chơi hoặc ăn trưa vào cuối tuần: “Vợ chồng mình đón tiếp và ngồi nói chuyện với các cháu vừa đủ, sau đó rút lui để cho tụi nhỏ giao lưu với nhau. Cách này tuyệt vời lắm: mình thấy được con mình hành xử thế nào với bạn bè, biết bạn của con mình là ai. Tham gia mà không can thiệp là thế đấy cô ạ!”.

Anh từng khuyên tôi, nếu thầy cô phản ánh con không tập trung, học yếu đi thì hãy ngồi bên con, cùng làm bài với con, đừng lập tức mời gia sư về dạy thêm. Trò chuyện để hiểu bên trong của sự sa sút học tập ấy là sự ngầm báo điều gì (tình cảm yêu đương xuất hiện, ức chế với một giáo viên, ghét đi học hay lục đục giữa cha mẹ…?). Động viên con mỗi khi điểm khá hơn, tạo động lực học, tránh gây áp lực về thành tích với một bộ não và một cơ thể non trẻ vẫn cần thêm nhiều năm nữa để được hoàn chỉnh.

“Tự tin sẽ đem lại nhiều thứ…”

Cháu gái tôi giờ đã là thiếu nữ 22 tuổi, chuẩn bị học thạc sĩ. Từ nhỏ, cháu luôn được giáo dưỡng trong một tinh thần tự do từ ba mẹ: được lên tiếng phát biểu, được đóng góp ý kiến, tham gia làm việc nhà, được khuyến khích làm những gì cháu muốn… Ba mẹ cháu cho cháu biết họ đặt niềm tin vào cháu nhưng cha mẹ vẫn sẽ có kiến giải riêng và có quyền nghi vấn nếu mọi sự chưa rõ ràng. Và anh chị luôn giữ lời hứa với con. Khi cô bé phàn nàn về chuyện ba mẹ quá nghiêm khắc trong một vài quy định sinh hoạt của gia đình, họ đã cùng trao đổi để điều chỉnh, chẳng hạn nới khung thời gian đi chơi tối tới 22h thay vì 20h, và cháu phải tôn trọng thời gian quy định này.

Anh chị tôi giải thích cho con về luật lệ gia đình, thẩm quyền cấm đoán một vài điều của cha mẹ. Đến một thời điểm, cháu có quyền lựa chọn quần áo, kiểu tóc, được ba mẹ tham khảo ý kiến về những việc chung: “Hè này con muốn cả nhà mình đi đâu?”, “Con thấy ba mẹ xếp đặt lại phòng khách thế này có ổn không?”, để con tự do phản biện về một sự bất công mà nó phải chịu đựng hay chứng kiến…

Theo năm tháng, cháu gái tôi trở thành một thanh niên tự tin, tự trọng và biết tôn trọng người khác. Điều khiến anh chị tôi hạnh phúc nhất là cháu tự mình lựa chọn học hành, quyết định nghề nghiệp, tỏ ra có bản lĩnh và chính kiến. “Ba mẹ gieo cho cháu sự tự tin, sự tự tin lại đem đến nhiều thứ nữa…” – cháu nói với tôi.

Khi thấy con trở nên chín chắn, chị tôi kể cho cháu nghe những nỗi khổ, thất bại của chính mình, những điều chị đang trăn trở tìm câu trả lời. Tôi nhận ra rằng đó là cách để con cái chúng ta nhận ra cha mẹ chúng không phải là ông thần bà thánh, cha mẹ cũng trải qua nhiều trường đoạn để thành người lớn.

Không nên độc hành

Thách thức trong “nghề” làm cha mẹ của chúng ta ở thời hiện đại này là phải học cách chuẩn bị tâm thế, dự phóng vào tương lai, biết đối diện với nguy cơ, biết thừa nhận và ý thức về sự kém cỏi hay không hoàn hảo của mình và biết tự vấn đúng mực với bản thân để tìm ra lời giải đáp cho chính mình và những đứa con.

Học lớn cùng con là một hành trình mà cha mẹ cũng cần được đồng hành thông qua sự giúp đỡ hay lời khuyên của người thân (ông bà, bác, chú cô), qua bạn bè, đồng nghiệp lớn tuổi và nhiều kinh nghiệm. Nhưng nếu bạn thấy không có tác động gì lớn mà khó khăn chồng chất hơn thì bạn nên tìm đến khai vấn (coaching) cho bạn và con bạn. Và nếu quan hệ giữa vợ chồng bạn với nhau, giữa con và vợ chồng bạn trở nên căng thẳng, thậm chí độc hại, việc tiến hành trị liệu (therapy) cũng là một lựa chọn tốt.

Tôi cũng đang nỗ lực hằng ngày để lớn cùng con. Điều quan trọng không phải là nỗ lực biến chúng ta thành cha mẹ tinh thông và kỹ năng tốt, mà là cha mẹ ý thức về sự thiếu hụt của bản thân nhưng đầy lòng yêu thương và bao dung với con.

TS NGUYỄN THỤY PHƯƠNG / TTCT

THANK YOU SO MUCH

Monday, June 27, 2022

Một vài suy nghĩ cho tương lai của trẻ

Một vài suy nghĩ cho tương lai của trẻ


Photo by Bruno Ticianelli on Pexels.com

Các bạn trẻ hãy đọc, dù chỉ 1 lần…

  1. Ở công ty anh bạn thân có 2 nhóm nhân viên. Một là do người quen gửi, anh đào tạo xong, đủ năng lực ở lại làm việc. Hai là các bạn trẻ tự search thông tin tuyển dụng anh đăng trên mạng, đến kiểm tra IQ, tiếng Anh, đạt yêu cầu chuyên môn và vào làm. Anh thấy năng suất lao động của thế hệ 2 cao hơn hẳn. Các bạn này đến rất sớm, về rất muộn, làm mọi thứ không từ việc gì, cái gì cũng cứ nhoay nhoáy, ai cũng thích cũng mê, 100% các bạn nhóm này đều đã đi làm thêm trong thời sinh viên, nên giỏi giang bản lĩnh, không phải gọi điện “nhờ người thân trợ giúp” khi ra đời.

Dù vẫn hoàn thành công việc, nhưng nhóm “gửi gắm” không có tinh thần tự giác, có giám sát mới làm, sếp đi công tác thì nhóm này lập tức đi trễ, về sớm, thậm chí “tranh thủ” lý do hỏng xe, kẹt đường, nhức đầu…để trốn ở nhà, hoặc ngồi ở văn phòng chứ chat chit là chủ yếu, dù công ty có thưởng trên thành tích làm việc. Nhóm này do gia đình bao bọc từ nhỏ, vô làm lương bao nhiêu cũng được, có thưởng thì tốt không thưởng chẳng sao, ai kêu làm mới làm không thì ngồi đó. Kêu ghi “to-do list”, họ sẽ rặn mấy tiếng mới có được vài dòng kiểu “gọi điện thoại cho vài người, email cho vài người rồi hết”. Thói quen cha mẹ làm mọi thứ nên tay chân, não bộ đều không động đậy, laptop, bàn làm việc ngay chỗ ngồi cũng không không biết phải lau chùi. Anh nói, đây là lần cuối anh nhận đám này, mặc kệ bà con ai nói gì thì nói, không có nghĩa vụ làm từ thiện với đám bất tài này nữa. Nhìn tụi nó uể oải lừ đừ ngáp miết chỉ muốn phóng phi tiêu vô mặt. Khi phỏng vấn, thấy đứa nào không biết làm việc nhà từ nhỏ thì dù trường chuyên lớp chọn, thi ĐH 30 điểm đi nữa cũng tuyệt đối không nhận. Vì cha mẹ giành làm hết việc nhà thì sẽ tiếp tục ban bố tình thương, tháng nào cũng gửi tiền chu cấp, làm mất động lực sống hay đam mê của tụi nó. Đi làm cho có gọi là, có chỗ “sáng vác ô đi tối vác về”, công ty không phát triển được với nhóm người “KHÔNG BIẾT MÌNH THẬT SỰ MUỐN GÌ”. Nhà cửa xe cộ cha mẹ để lại hoặc mua cho, ngành học cha mẹ chọn, cuộc đời cứ như tầm gửi tầm leo, toàn người khác quyết định hộ. Mà có những ông cha bà mẹ ông anh kỳ cục, cứ can thiệp vào cuộc đời con em mình như thời chiếm hữu nô lệ. “Mày cứ ngồi vào bàn học cho tao, tới giờ ăn tao kêu xuống. Mày thi Bách Khoa, Y dược, Kinh Tế cho tao. Mày chỉ đi học, tao nuôi, không cần đi làm thêm”. Cứ toàn “cho tao”, sự ích kỷ dưới tên gọi “tình thương” đã làm mất khả năng ra quyết định/tồn tại của một cá thể sống khác, biến những đứa trẻ bình thường thành tàn tật cả tay chân lẫn trí óc vì cái gì cũng giành làm, giành nghĩ hộ.

Công ty anh tổ chức học tiếng Anh, training, chơi thể thao… chỉ có nhóm thế hệ mới tham gia, nhóm cũ thì “ép tôi học đi, tôi sẽ học cho, ép tôi đi tập thể thao đi, tôi sẽ tập cho, không thì thôi, đừng hòng đây có mặt”. Họ nói, ngày xưa đi học vì bị ép, “tại ổng, tại bả” bắt học. Đến trường vì bị điểm danh, bị thầy cô bắt học chứ không phải vì ham kiến thức. Mục đích là có cái bằng. Đọc sách chỉ vì có đề thi trong đó, chứ sách không liên quan đến thi cử thì đọc chi? KHi đi làm, sếp ép thì mới làm. Tính tự giác hoàn toàn không có. Làm sếp ở công ty có thể loại nhân viên này mệt lắm, hao hơi tổn tiếng, la hét rầm trời tụi nó mới làm. Không thể cơ cấu lên quản lý được, vì bản thân họ chưa quản được thì quản được ai. Lên chức, nâng lương họ cũng ham nhưng không được cũng chả sao. Cho nghỉ việc thì cũng chả buồn, lại quay về với cha mẹ, “qua nửa đời phiêu bạt, em lại về úp mặt vào ô tô”. Ông cha bà mẹ lại điện thoại khắp các người quen, dáo dác chạy đi xin xỏ người khác, lạy ông đi qua lạy bà đi lại, xin bố thí cho con tôi 1 công việc, tôi già như thế này vẫn phải đi xin việc cho con cho cháu, có khổ thân già tôi không? Nói xong thì òa khóc. Thì trách ai?

Mai An Tiêm nói 1 câu vô cùng hay là “của biếu là của lo, của cho là của nợ”. Cái gì người khác cho mình sẽ mãi mãi là “của nợ”. Nên TỰ MÌNH làm hết mọi việc, 18 tuổi trở lên mình phải quyết định cuộc đời mình. Gương Mai An Tiêm còn đó. Bị đày ra hoang đảo vẫn sống tốt, sống giàu có huống hồ mình vẫn ở trong đất liền.

  1. Giải pháp căn cơ để giải quyết thất nghiệp của xã hội

Mình gặp các CEO team khởi nghiệp, điểm chung là đều dưới 30 tuổi và có tính TỰ LẬP từ nhỏ. Như vậy, GỐC của giải quyết vấn đề thất nghiệp/khởi nghiệp chính là tạo sự TỰ LẬP cho các bạn trẻ.

Mình cũng để ý, 100% các bạn CEO này tự biết giặt giũ nấu ăn, tự biết lau nhà lau cửa, tự biết sửa xe đạp xe máy và đồ điện trong nhà, biết làm thêm trong thời gian đi học…dù học chuyên ngành hẹp cách mấy, vẫn tự xin được việc, hoặc tự mở cái gì đó khởi nghiệp. Mình có cô bạn tốt nghiệp ngành quản lý thư viện ĐH văn hóa, cô nói lớp cô phần lớn thất nghiệp, trừ những người đi làm thêm trong thời sinh viên. Họ làm quản lý nhà sách, công ty xuất bản, hoặc mở riêng cái gì đó mà không cần đúng chuyên ngành. Có bạn học chuyên ngành còn hẹp hơn, ví dụ bảo tàng học, nhưng trong thời gian đi học rèn giũa Anh Văn, làm các đề tài nghiên cứu khoa học, tham gia các câu lạc bộ đoàn thể này nọ, tham dự các cuộc thi…thì họ vẫn có thể được giữ lại trường, hoặc xin học bổng đi nghiên cứu tiếp, hoặc sẽ có chỗ nhận vô làm, dù ngành khác. Bạn nào cầm bằng giỏi mà không có việc thì chỉ có cái bằng là giỏi, còn người là DỞ, kém cỏi, học vì điểm số chứ không thực lực. Thực lực là phải kiếm được việc, được tiền, dù học piano hay đàn tranh, học vẽ hay học múa, học bất cứ ngành gì….

  1. Với các bạn trẻ đã tốt nghiệp mà đang thất nghiệp: Mình phải gạt phăng mọi sự chu cấp của gia đình. Bất tài mới lấy tiền của cha mẹ, mới nhờ cha mẹ bà con quen biết xin việc cho mình. Mình từ chối hết, tự mình kiếm ăn. Lao động chân tay cũng được, có sao, miễn là có tiền. Trí óc mình có, từ từ sẽ đi lên.
  2. Học sinh vừa tốt nghiệp trung học: Nếu mình thích học ngành gì, mình kiên quyết bảo vệ và chọn. Lời khuyên của người khác chỉ là của người khác, mình chỉ tham khảo. Nhóm tự lập từ nhỏ đều biết mình thích cái gì, làm tốt cái gì. Còn không biết thích cái gì thì ĐÓ LÀ NHÓM NGÁO NGƠ, học chục cái bằng cũng thất nghiệp, kiến thức không ý nghĩa gì. Mình PHẢI vay mượn để học tập từ cha mẹ người khác …chứ không nhận “viện trợ không hoàn lại” nữa. Muốn người khác có lòng tin để đầu tư cho mình, thì mình phải tự tin mình trước. Người tự lập thì sẽ tự tin, tự chủ, tự trọng.

Phải xây dựng ý thức tự trọng đầu tiên của mình, bằng cách “say NO” với tiền của người khác. Tuyệt đối KHÔNG là KHÔNG. Tiền cha tiền mẹ là từ sự lao động của họ, không phải của mình. Chưa có tỷ phú nào đi lên từ việc trúng số. Chúng ta chưa ai ở nhà do ông tổ ông tiên để lại. Lịch sử hàng ngàn năm tây tàu gì cũng vậy, những dinh thự vĩ đại ngày xưa bây giờ đều là viện bảo tàng, dù “đại gia” thời đó đều hồi môn để dành cho con cháu, từ lâu đài Windsor bên Anh, dinh Hòa Thân ở Trung Quốc đến cung điện mùa hè ở Nga… Cứ đời này đời khác, tự dưng con cháu không giữ được nữa. Mình cứ mua cho nó 1 miếng đất, 1 cái nhà, một đống vàng…thì nó sẽ bán vàng để ăn, hết rồi cắt đất bán lần lần, rồi tới bán nhà, rồi rơi vào nghèo khổ rách rưới. Nhưng thế hệ sau đó nữa, thì lại bật dậy được vì ĐƯỢC sống trong nghèo khó.

Nghèo khó là một cơ hội tuyệt vời, còn giàu có là một thách thức để một đứa trẻ thành công. Phải tận dụng cơ hội khó khăn của mình, và vượt sướng, buông bỏ hết những thảm nhung để lăn lê trong cát bụi, để mình có tương lai. Nếu mình lỡ sinh ra trong nhà giàu rồi, gạt hết, tự mình xoay sở, tự mình sinh sống. Ở Tp HCM HN thì xin cha mẹ đi học ở tỉnh khác, thành phố khác, trừ trường chỉ có ở Tp mới có thì đành chịu, chứ học nông nghiệp hãy về Cần Thơ, học Vật Lý Sinh Học thì lên Đà Lạt, học khoa học biển du lịch thì Nha Trang, học IT thì Đà Nẵng, học âm nhạc đến Huế…Thoát ly ra khỏi vỏ bọc của gia đình, để được tự sống. Phải có những buổi sáng thức dậy suy nghĩ hôm nay phải làm sao để có cơm ăn khi cái ví không còn 1 xu, tối nay phải ngủ ở đâu khi tiền nhà chưa đóng, phải xin đi làm thêm ở đâu để có cái đi chơi, để dành. Chính suy nghĩ như vậy sẽ giúp vỏ não mình hằn lên những nếp gấp của sự trưởng thành, của sự tự tin. Chưa có ai nằm ra đường chết đói cả, bạn nên nhớ điều đó. Khi cùng đường, người ta tự nghĩ phải đi ăn cơm từ thiện, vô chùa ăn, ghé bạn mượn tiền, hay xyz…nào đó để tồn tại.

  1. Cha mẹ của mọi đứa trẻ phải thương chúng nó bằng phương pháp giáo dục khác. Đến tuổi biết ăn là tự xúc cơm, tự giặt giũ lau nhà, tự học, tự chơi. Ép chúng nó buổi sáng phải thức dậy sớm, lau nhà lau cửa sạch sẽ, dọn dẹp mùng mền chiếu gối, nấu nước nấu mì cho chính nó ăn, không nhịn đói kệ mày. Cuối tuần bắt nó phải quét váng nhện, lau chùi tivi tủ lạnh, chăm sóc cây cảnh thú nuôi, quét sơn, sửa nhà, tham gia các hoạt động ngoài xã hội, tuyệt đối không cho nó ôm laptop hay ipad iphone khi chưa làm xong việc nhà. Nếu trường có tổ chức đi xe buýt đưa đón thì cho chúng nó tự đi với bạn bè, không nên đưa đón, kẹt đường kẹt sá trước cổng trường. Không xin xỏ việc làm cho chúng nó. Không ép chúng nó học ngành mình yêu thích, mình thích thì mình học đi.
  2. Cha mẹ LỠ GIÀU CÓ thì hãy cho con cháu mình một môi trường giáo dục tiên tiến đến năm 18 tuổi và hết. Học vì đam mê chứ không phải vì bằng cấp, học nghề cũng được chứ không nhất thiết học chữ. Không ép chúng nó học thêm nếu chúng không thích học, chỉ có những đứa ham mê chữ nghĩa mới cho chúng nó vay tiền học đại học, bắt ra trường trả lại. Tiền tích cóp một đời, hai vợ chồng già xài cho sướng cuộc đời đi. Đi du lịch chỗ này chỗ kia, hoặc đem đi từ thiện để tạo phúc/may mắn cho con cho cháu. Tương lai của tụi nó hãy để tụi nó quyết định, đừng có đu theo hỏi miết. Nó mà về úp mặt vào ô tô, dựa dẫm là mình quánh, mình đuổi đi.

Cứ “cho” riết thì một cục cưng biến thành một cục nợ cho gia đình, một cục…tác của xã hội.

Nguồn: Tony Buổi Sáng

THANK YOU SO MUCH